Vì sao Việt Nam khó tổ chức sự kiện thể thao lớn?

15/09/2025 07:39 GMT+7 | Thể thao

Ngay sau khi Thái Lan tổ chức thành công cả về chuyên môn lẫn thương mại giải vô địch thế giới bóng chuyền nữ 2025 thì đến lượt Philippines đăng cai giải bóng chuyền dành cho nam, ngay cả khi đây không phải là quốc gia mạnh về bóng chuyền. Các sự kiện tầm cỡ thế giới ấy chắc chắn là điều mà thể thao Việt Nam (TTVN) cũng khao khát, thế nhưng ở hiện tại, là nằm ngoài tầm với của chúng ta…

Giải vô địch thế giới của một đơn môn gần nhất mà Việt Nam tổ chức, nếu không lầm, đó là Teqball, đá bóng bàn, và nó diễn ra… ngoài trời, tại phố đi bộ Nguyễn Huệ ở TP.HCM. Đó chính là sự khác biệt giữa việc tổ chức một sự kiện hàng đầu thế giới và một sự kiện có ý nghĩa đơn thuần là quảng bá.

Có nhiều nguyên nhân để một sự kiện tầm cỡ như giải vô địch thế giới đơn môn được giao cho quốc gia này tổ chức mà không phải là nơi khác dù không có sự khác biệt về địa lý. Đó có thể là công nghệ tổ chức, kinh nghiệm đăng cai, điều kiện cơ sở vật chất, năng lực tài chính… nhưng xét về bản chất, vẫn là vấn đề hiệu quả trong khai thác thương mại.

Nếu không biến một giải đấu thành sự kiện có thể bán được bản quyền toàn cầu, không có cơ sở vật chất đủ lớn để thu hút khán giả, không thể khai thác được các giá trị gia tăng liên quan đến du lịch, tài trợ… thì cho dù "khoe" mình có năng lực tổ chức sự kiện thì… chẳng ai tin.

Đây là lý do mà Philippines được đăng cai giải vô địch bóng chuyền nam thế giới bất chấp việc họ không mạnh ở môn này. Bù lại, họ từng tổ chức 2 chặng đấu của VNL (World Cup bóng chuyền) các năm 2022, 2023, họ có công nghệ tổ chức các giải bóng rổ hàng đầu thế giới, bao gồm các trận có ngôi sao NBA, họ có những nhà thi đấu 15-20.000 chỗ ngồi để khẳng định khả năng chi tiền mua vé của người hâm mộ…

Vì sao Việt Nam khó tổ chức sự kiện thể thao lớn? - Ảnh 1.

Giải cầu lông Yonex Sunrise Việt Nam mở rộng 2025 dù có sự tham dự của Thuỳ Linh nhưng không được tính là sự kiện thể thao quốc tế có tầm cỡ ở quy mô châu Á. Ảnh: Tuấn Phạm

TTVN gần như không có những yếu tố đó. Chúng ta có thể đủ điều kiện về cơ sở vật chất, kinh nghiệm tổ chức, trình độ chuyên môn… nhưng đó gần như chỉ là những điều mang tính cơ bản, không chứng minh được gì cả. Khái niệm "kinh tế thể thao" của chúng ta hiện chỉ mới dừng ở mức… hội thảo, tọa đàm nên chắc chắn là không có gì để đưa vào hồ sơ năng lực. Thế nên, cần phải thẳng thắn: chúng ta không có cơ hội để đăng cai các sự kiện tầm cỡ thế giới, ít nhất là hiện tại.

Vậy thì bao giờ? Câu trả lời vừa dễ mà cũng rất khó: Hãy bắt đầu từ việc dừng "miễn phí" các sự kiện thể thao.

Với mục tiêu quảng bá, phục vụ công chúng, đa số các giải đấu thể thao ở Việt Nam đều có thể tiếp cận một cách dễ dàng qua các buổi phát sóng trên truyền hình, mạng xã hội và đôi khi các nhà tổ chức còn rộng rãi đến mức mở cửa vào xem trực tiếp miễn phí. Cách làm đó có giúp tăng lượng người xem hay không? Chưa hề có những nghiên cứu cụ thể nào được đưa ra, trong khi xu hướng "miễn phí ngay khi có thể" vẫn tiếp tục mà tiêu biểu là sự kiện của Teqball.

Không có một nền kinh tế thể thao thực thụ thì xem như chúng ta không thể cùng trong hệ quy chiếu của thể thao chuyên nghiệp thế giới. Nhưng không thể có kinh tế thể thao nếu việc tiếp nhận những "sản phẩm" như trận đấu, vé, hình ảnh … lại quá đơn giản, miễn phí. Cho đến nay, chỉ mới có bóng đá là tạo ra được bản quyền truyền hình và thực tế cũng cho thấy số lượng khán giả bình quân của V-League không vì thế mà giảm nhiều so với hồi còn miễn phí phát sóng.

Nói cách khác, đã đến lúc những người làm thể thao ở Việt Nam phải dũng cảm hơn, chấp nhận đánh đổi mục tiêu quảng bá, phục vụ để qua đó, gây áp lực cho chính mình để tạo ra những sự kiện đủ hấp dẫn để… bán ra tiền. Khi đó, thị trường Việt Nam sẽ đủ hấp dẫn trong mắt các đơn vị quốc tế.

Long Khang

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm