Thể thao Việt Nam và thách thức Top 50 Olympic: Chờ những ngày hội thế giới

28/08/2025 13:13 GMT+7 | Thể thao

Hồi tháng 5, Indonesia trở thành quốc gia đầu tiên của Đông Nam Á đăng cai giải vô địch thể dục dụng cụ thế giới, và hiện tại, Thái Lan cũng có lần đầu đưa giải vô địch bóng chuyền thế giới về đến khu vực. Điều này cho thấy việc đăng cai các sự kiện hàng đầu thế giới không hề đơn giản nhưng không phải là không thể. Vậy thể thao Việt Nam ở đâu trên đường đua ấy?

Tất nhiên là chúng ta cũng đã từng là nước chủ nhà của nhiều sự kiện, ví dụ như 2 kỳ Đại hội thể thao trong nhà và bãi biển châu Á, hay như hiện nay, cũng có một chặng của World Cup nội dung billiards 3 băng, hay giải vô địch thế giới Teqball diễn ra cách đây không lâu ở TP.HCM.

Tuy nhiên, có một thực tế là tốc độ và nhịp điệu đăng cai các sự kiện lớn ngày càng ít dần hoặc chủ yếu có quy mô không đủ lớn để tạo ra điểm nhấn đặc biệt, thu hút truyền thông thế giới và tăng mức độ "nhận diện" cho Việt Nam trong các cuộc đua giành quyền đăng cai những sự kiện hàng đầu.

Lấy ví dụ về giải MB Vietnam Open ở môn pickleball sẽ tổ chức tại Việt Nam. Đây là một giải trong hệ thống pickleball nhà nghề châu Á. Quy mô của giải có thể không lớn, nhưng về tính chất thì lại rất quan trọng đối với sự phát triển của môn thể thao này tại Việt Nam.

Điều này tương tự với giải Vietnam Open ở môn cầu lông. Việc chúng ta tham gia vào cuộc vận hành của thế giới thể thao chuyên nghiệp là cách tốt nhất để cam kết với thế giới cũng như chính người chơi ở Việt Nam. Nói đơn giản, đăng cai những sự kiện quốc tế là cách tốt nhất để khẳng định vị thế của thể thao Việt Nam.

Chính vì thế, việc ngày càng ít những sự kiện quốc tế ở các môn được quan tâm được tổ chức tại Việt Nam, là điều đáng suy nghĩ. Đầu tiên, nó cho thấy chất lượng cơ sở vật chất của chúng ta không đáp ứng được yêu cầu.

Thể thao Việt Nam và thách thức Top 50 Olympic: Chờ những ngày hội thế giới  - Ảnh 1.

Sân Lạch Tray chật kín khán giả trong trận đội tuyển nữ Việt Nam gặp nữ Thái Lan ở vòng bảng AFF Cup nữ 2025 vừa qua. Ảnh: Hoàng Linh

Đó là một thực tế, vì sân vận động lớn nhất của chúng ta cũng chỉ dưới 40.000 chỗ ngồi, nhà thi đấu thì tối đa cũng chỉ 7.000, còn các cụm sân quần vợt hay pickleball thì rất ít sân mái che hay khán đài lớn. Quy mô về sức chứa ấy thể hiện mức độ quan tâm của công chúng không lớn, và đó là điểm trừ trong các hồ sơ đăng cai.

Kế đến, nó phản ánh sự khó khăn trong việc vận động nguồn tài chính và khả năng tạo nguồn thu. Để đăng cai các sự kiện lớn, thì không chỉ có cơ sở vật chất mà kế hoạch tiếp thị, quảng bá cũng phải đáp ứng yêu cầu.

Nhưng muốn làm điều đó, thì tài chính phải "xông xênh", biến một sự kiện thể thao thành cơ hội quảng bá văn hóa, du lịch. Vấn đề là ở Việt Nam, rất khó có doanh nghiệp nào xem việc tài trợ thể thao như một hình thức đầu tư để sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn.

Việt Nam từng đứng trước cơ hội đăng cai Asiad 2018 nhưng việc dựa quá nhiều vào nguồn ngân sách khiến chúng ta lỡ thời cơ để tạo một dấu ấn quan trọng trong các hồ sơ tranh quyền đăng cai khác, điều mà dù có tổ chức thêm vài kỳ SEA Games cũng không thay thế được.

Không dễ để có một cơ hội Asiad lần thứ 2, thế nên giải pháp khả thi nhất vẫn là kiên trì tổ chức những sự kiện quốc tế ở từng môn thể thao, nhất là các môn có yếu tố nhà nghề.

Vai trò của các Liên đoàn/Hiệp hội vì thế lại càng cần được đề cao. 20-30 năm trước, bóng chuyền của chúng ta đã từng đăng cai giải châu Á, quần vợt từng có một chặng của hệ thống Challenger cùng các sự kiện khách mời dành cho các tay vợt hàng đầu.

Bóng đá đã tổ chức được VCK U16 châu Á và một phần của Asian Cup. Tất cả đều được tạo ra bởi sự năng động của các Liên đoàn. Nhiều cánh cửa từng đã được mở ra, vấn đề là đừng để nó khép lại.

Long Khang

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm