22/10/2025 15:30 GMT+7 | Bóng đá Việt
Sau khi có kết quả bốc thăm vòng bàng SEA Games 33, truyền thông đưa tin U22 Việt Nam "gặp lại người quen" là Lào và Malaysia. Sự thật thì năm nào chúng ta cũng gặp lại vài "người quen" trong bối cảnh bóng đá Đông Nam Á có khá nhiều trận đấu nhưng đa phần không có tính cạnh tranh cao.
Do đặc thù của bóng đá khu vực, cũng như cách phân chia nhóm theo địa lý ở mỗi đợt bốc thăm vòng loại những giải đấu châu Á, nên trung bình mỗi năm, số trận đấu gặp những "người quen" chiếm đến từ 60% trở lên.
Điều đó dẫn đến vài vấn đề không có lợi cho một nền bóng đá đang có nhu cầu phát triển như Việt Nam. Có nhiều trận đấu chưa đá cũng đã nắm chắc phần thắng do biết rõ đối thủ quá yếu, không thể có chuyện họ mạnh lên chỉ trong thời gian ngắn. Thế nên, đôi khi cả năm đội tuyển hay U23 đá chục trận nhưng chỉ 1-2 trận là có tính chất quyết liệt, cạnh tranh về chuyên môn.
Lấy ví dụ như đội tuyển quốc gia trong năm 2025 chỉ có đúng 3 trận tạm gọi là "xứng tầm", đó là 2 trận chung kết ASEAN Cup 2024 (tháng 1) với Thái Lan và trận lượt đi vòng loại Asian Cup 2027 thua Malaysia 0-4. Với tổng cộng 10 trận, bao gồm cả giao hữu, nhưng nhìn vào chất lượng thì không có gì đáng để đánh giá về trình độ của đội tuyển.
Ngay các trận gọi là "chất" nhất thì cũng chỉ đá với đối thủ Đông Nam Á, vậy thì lấy cơ sở nào để nhận định về vị trí hiện tại của Việt Nam trong tiến trình vươn tầm?! Theo một nghĩa nào đó, chúng ta sắp trải qua hết năm mà không biết đội tuyển có tốt hơn 2024 hay không?
Không phải lúc nào đội tuyển Việt Nam (trái) cũng có những trận đấu chính thức gặp đối thủ ngang sức như Thái Lan (phải). Ảnh: Hoàng Linh
Gia tăng số lượng các trận đấu quốc tế trong một năm luôn là mục tiêu của các nền bóng đá muốn vươn tầm, vấn đề là số trận đấu diễn ra với "người quen" Đông Nam Á quá nhiều. Có năm vừa gặp tại ASEAN Cup xong, bốc thăm vòng loại World Cup lại gặp…
Từ đó mới dẫn đến nghịch lý là VFF phải bằng quan hệ, uy tín để thiết kế các trận giao hữu chất lượng cao với các đội Tây Á, Trung Á nhưng rốt cục lại chỉ phục vụ mục tiêu là những trận chính thức loanh quanh trong khu vực.
Không phải tự nhiên mà Thái Lan, Indonesia hay thậm chí cả Malaysia đều có xu hướng giảm sự tập trung cho các đấu trường Đông Nam Á, nhất là ở lứa U23 trở xuống. Số lượng trận đấu quá nhiều nhưng khả năng tích lũy thì chẳng được bao nhiêu.
Những thành công ở các giải đấu khu vực gần như không xác lập được các giá trị đáng kể nào ngoài danh hiệu. Thái Lan thừa mứa chức vô địch Đông Nam Á ở mọi lứa tuổi, nhưng chuyển sang sân chơi châu lục, thì vẫn chưa lần nào vào đến chung kết các giải châu Á ở các lứa tuổi trẻ, nói gì đến Asian Cup. Riêng với các giải thuộc FIFA thì Đông Nam Á chỉ đứng bên lề.
Việc liên tục gặp lại "người quen" trở thành một chuyện không còn thú vị. Đặc biệt là trong bối cảnh nhập tịch cầu thủ hiện nay, những trận đối đầu này đôi khi không đánh giá được năng lực thực sự nếu một vài "người quen" không dùng đội hình mạnh nhất.
Cũng vì kiểu cứ "ra ngõ gặp người quen" mà bóng đá Indonesia mới lao vào chiến lược mạo hiểm khi sử dụng tối đa các cầu thủ nhập tịch, vì họ đã trải qua 3 thập niên không có một danh hiệu ASEAN Cup hay SEA Games nào khi sử dụng cầu thủ nội. Tức là có đá thêm nữa thì mọi chuyện vẫn thế, chi bằng nhập tịch để cạnh tranh ở cấp độ cao hơn.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất