Ngẫm ngợi cuối tuần: Sinh viên ngày ấy

21/09/2025 08:24 GMT+7 | Văn hoá

Nghề vẽ là nghề cô độc, mỗi họa sĩ là một ông vua trước khung vải, nên từ lúc đào tạo đã sinh lắm chuyện, kể cả trong lúc chơi đùa của đám môn sinh này.

Cái quan trọng là thi vào được trường đã, còn vào trường rồi, học như thế nào là việc của mình. Học nghệ thuật là vậy, nó không giống như các ngành kinh tế, khoa học khác. Nghề này, thầy không thể cầm cây chì, viên than ấn vào tay trò rồi quát "vẽ đi" là được đâu… Lên lớp thầy chỉ nói phương pháp, còn sinh viên thì đánh vật với mẫu, thi thoảng thầy lướt qua. Cuối tuần thầy dàn bài sinh viên rồi nhận xét.

Mỗi năm cũng hai, ba tháng đi về các địa phương thực tập. Đi thực tế tìm hiểu cuộc sống và ghi chép, ký họa. Là sinh viên mỹ thuật thì đi đâu cũng được cảm tình, vì cái nghề vẽ nó lành. Vừa xuống đến làng, đã có ông già bà cả nghĩ đến chuyện nhờ một chú khéo tay truyền thần cho cái chân dung để sau này đặt lên bàn thờ. Hồi ấy chưa sẵn nhiếp ảnh như bây giờ, nên các cụ sắp về cõi là lo ngay ngáy con cháu không có ảnh thờ rồi nó quên luôn mặt ông bà!

Ngẫm ngợi cuối tuần: Sinh viên ngày ấy - Ảnh 1.

Tranh minh hoạ: Internet

Một lần sinh viên Yết Kiêu (Trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam) về thực tập ở một làng trung du thời còn chiến tranh. Ngày ấy lấy đâu ra điện, nên 8 giờ tối cả xóm đã leo lên giường. Trời đen như thạch. Nếu không thỉnh thoảng có tiếng chó cắn hóng ở một nơi nào đấy, thì chẳng ai biết đây có làng xóm. Đêm đầu, xa phố phường, các con giời thấy cảnh ấy buồn quá. Chẳng còn trò gì chơi, vài đứa dắt nhau ra cánh đồng…

Sáng hôm sau, cả một vườn bí rìa làng đầy quả lăn lóc như đàn lợn con, một số tự nhiên biến mất dạng. Chắc "bọn sinh viên" gây ra rồi, còn ai vào đây nữa, chúng vừa về thì mất bí. Nhưng không kết tội chúng được, lấy đâu ra chứng cứ? Nào có ai thấy chúng ôm bí về nấu ăn hay cất giấu đem bán đâu. Dân xóm nhìn đám sinh viên nghi nghi, còn chúng lại nhăn nhở cũng rất đáng ngờ nhưng bó tay. Nhưng từ hôm ấy dân xóm gờm gờm đề phòng với đám quỷ sứ này …

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày.

Ngày thứ tư dân xóm ra đồng bất ngờ lại trông thấy bí lăn lóc đầy mặt ruộng chẳng thiếu quả nào. Thế mà nỡ nghi oan cho đám sinh viên, hê hê!…

Thì ra đêm đầu lên, buồn chân buồn tay chẳng có chỗ chơi, mấy thằng tăng động nhất kéo ra bới đất chôn hết bí xuống. Đến khi mọi người hết hy vọng tìm lại thì chúng lại bới đất lôi bí lên, đặt đúng vị trí cũ. Cuối cùng rồi mọi người cũng biết trò quậy của đám quỷ xứ này.

Đấy là đùa với dân làng. Với thầy trong trường, sinh viên Yết Kiêu cũng chẳng tha. Hồi ấy thầy LXN có chiếc xe đạp Thống Nhất sơn màu cánh chả, quý hơn cả xe máy bây giờ. Lên lớp, thầy khóa xe cẩn thận dựng ở vách tường. Vậy mà khi xuống thì chiếc xe mất dạng. Thế vào chỗ ấy là chiếc xe đạp khác mới tinh màu đỏ chói. Hốt hoảng, thầy vội đi báo công an. Hàng giờ sau quay trở lại, thầy giật mình dụi mắt lại thấy chiếc xe vẫn ở chỗ cũ. Thì ra lũ vô công rồi nghề nhân khi thầy trên lớp, đem màu đỏ quét lên khung xe, nên vẫn xe ấy trước mặt mà thầy không nhận ra. Khi thầy đi báo công an, thì chúng vội vàng khênh xe ra vòi nước rửa sạch rồi để lại như cũ. Hầy zà, thầy bị một phen hết hồn.

Thế mà lớp trò ấy bây giờ đã qua tuổi bảy mươi cả rồi.

Họa sĩ Đỗ Đức

Tags:
Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm