Trong phim điện ảnh Mưa đỏ, Đỗ Nhật Hoàng đảm nhận vai Cường, một thanh niên trí thức đầy nhiệt huyết, sẵn sàng gác lại bút nghiên để ra trận. Có thể nói, đây là vai diễn đột phá, đánh dấu bước ngoặt trong sự nghiệp diễn xuất của anh.
Đến với vai Cường trong Mưa đỏ, anh đã hóa thân một cách chân thật, thể hiện xuất sắc hình ảnh một thanh niên yêu nước, dám nghĩ dám làm, sẵn sàng gác bút nghiên để lên đường ra chiến trận, gây xúc động mạnh mẽ cho khán giả.
Phóng viên báo Thể thao & Văn hoá/ TTXVN đã có cuộc trò chuyện với nam diễn viên về vai diễn trong bộ phim điện ảnh đứng đầu doanh thu phòng vé này.
Diễn viên Đỗ Nhật Hoàng.
* Trong phim, anh nói giọng Bắc rất tự nhiên, liệu anh đã tập luyện giọng nói để vào vai?
- Thật ra, việc học giọng Bắc đã là một hành trình thú vị. Hồi bé, tôi đã bắt đầu tập nói giọng Bắc rồi - bởi bà ngoại của tôi là người Quốc Oai (Hà Nội), nhưng khi có mặt tại Điện ảnh Quân đội và nói chuyện với mọi người, ai cũng nhận xét là tôi nói đúng giọng Bắc, chỉ là không phải giọng Hà Nội gốc. Lúc đó, tôi mới "tá hỏa" đi tìm hiểu xem giọng Hà Nội gốc là gì.
Đó là cả một chặng đường dài, tôi phải học đến tận ngày quay phim. Thậm chí đến ngày hôm đó, tôi vẫn còn loay hoay với định nghĩa này. Có thể nói, giọng nói chính là thử thách khó khăn nhất với tôi trong dự án này.
* Trong phim, có cảnh anh nằm trên sông và nhìn nhân vật Tú chìm dần xuống, phân cảnh đó rất ấn tượng. Anh có cảm xúc như thế nào khi đóng cũng như xem lại phân cảnh này?
- Thật sự là mình không thể kìm được lòng. Ngày quay cảnh đó thật sự rất kinh khủng, trời mưa tầm tã, nhiệt độ chỉ khoảng 11-12 độ C. Mình phải nằm sấp trên một cái bè, chỉ mặc đúng cái quần đùi. Cái lạnh cứ bủa vây, bè trồi lên rồi chạm xuống nước liên tục, cứ thế cả nghìn lần, cứ như là một sự tra tấn vậy.
Thế nhưng, bằng một cách kỳ diệu nào đó, khi đạo diễn hô "diễn", tôi không còn cảm thấy lạnh nữa. Mọi thứ xung quanh im bặt, chỉ còn giọng nói của nhân vật Tú và cảm xúc của mình. Mọi thứ trở nên thần kỳ, huyền diệu. Giờ bảo tôi diễn lại cảnh đó, chắc chắn tôi không thể làm được. Bởi vì lúc đó, mọi thứ đều xuất phát từ cảm xúc thật sự, từ sự nhập tâm hoàn toàn vào nhân vật. Cái lạnh của mùa đông Quảng Trị đã biến thành cái nóng rực của một mùa hè đầy lửa.
* Có vẻ nhân vật của anh là người duy nhất được khắc hoạ rõ câu chuyện tình yêu trong bối cảnh chiến trường. Khi đóng với bạn diễn Hạ Anh, anh cảm nhận thế nào về tình yêu giữa thời chiến?
- Ban đầu, khi tìm hiểu về tình yêu thời chiến, tôi đã rất bất ngờ và thẳng thắn là không tin. Tôi nghe những câu chuyện kể về việc các bác chỉ nhìn nhau, nói chuyện, và hứa hẹn một lần mà có thể chờ đợi nhau đến 20-30 năm. Điều đó quá khó tin ở thời hiện đại này.
Tôi đã phải tìm rất nhiều thông tin, câu chuyện, và dẫn chứng để có thể tin vào những mối tình như vậy. Cuối cùng, tôi tìm đến bà ngoại. Bà ngoại tôi cũng có một mối tình rất đẹp thời chiến. Khi bà kể lại, tôi dần có được niềm tin.
Tôi nhận ra, đôi khi tình yêu thời chiến không chỉ là tình cảm lứa đôi đơn thuần, mà còn là một nguồn động lực để sống. Mọi người tin vào lời hứa đó và giữ nó để tồn tại, để sinh tồn cho đến cuối trận chiến. Đó là lý do tại sao họ có thể kiên cường đến vậy. Tình yêu đôi khi chỉ đơn giản là một động lực để người ta tồn tại.
* Anh và Steven Nguyễn có phân cảnh hành động khá ấn tượng ở cuối phim, anh có cảm xúc ra sao khi xem lại phân cảnh này trên màn ảnh rộng?
- Chia sẻ thật lòng, những cảnh hành động cuối phim được quay liên tục suốt đêm từ ngày 30/12/2024 đến ngày 21/1/2025. Ban ngày, chúng tôi quay cảnh cùng đồng đội. Chiều tối, tôi lại ra bờ sông để diễn cảnh đối đầu với anh Steven. Cứ liên tục như vậy mấy chục đêm liền, tôi thực sự đã kiệt sức.
Đúng như cảm nhận của các bác bộ đội ngày xưa, lúc đó chúng tôi chỉ biết... đánh cho xong. Hô một tiếng là đánh, giống như các bác chỉ biết đứng lên cầm súng bắn trả địch mà thôi. Việc chiến đấu đã trở thành một phần của bản năng, thường xuyên hơn cả việc thở hay ăn cơm. Lúc đó, bước ra bờ sông là công tắc cảm xúc được bật lên, tôi biết mình phải làm gì và nhập vai ra sao.
Diễn viên Nhật Hoàng và Steven Nguyễn dành nhiều thời gian để tập luyện phân cảnh đối đầu ở cuối phim.
Ngày quay cảnh hai anh em có trận đấu quyết tử, cũng là ngày cuối cùng, khi tôi đã kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần. Lúc hai anh em ngã xuống, cái lạnh thấu xương của 4 giờ sáng ập đến. Trong lúc tôi đang cố gắng lấy cảm xúc, anh Viễn (Giám đốc sản xuất) cứ loay hoay xếp hình ngay giữa hai chúng tôi.
Lạnh run người, nhưng khi mở mắt ra và nhìn thấy biểu tượng hình chữ S, tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều xứng đáng. Nhân vật của tôi đóng phản đối chiến tranh, nhưng chiến tranh nổ ra, Cường cũng không ngại đứng lên chiến đấu, đúng tinh thần của những chiến sĩ năm xưa.
* Xin cám ơn anh về cuộc trò chuyện!
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất