Đinh Thị Vân và hành trình nghị lực của chuyền hai mất 1 ngón tay

07/08/2025 05:52 GMT+7 | Bóng chuyền

Chiều muộn tại nhà thi đấu Bắc Ninh, sau khi đồng đội đã rời sân, Đinh Thị Vân vẫn nán lại, một mình chuyền bóng vào tường, đều đặn, lặng lẽ. Tay phải em quấn băng, ngón út đã không còn, nhưng đường chuyền vẫn sắc lẹm, đủ độ xoáy, đủ độ chính xác, như thể không có bất kỳ khuyết thiếu nào.

Đó không chỉ là kỹ thuật. Đó là nghị lực. Là hành trình của cô gái sinh năm 2006, người từng muốn bỏ cuộc khi mới bắt đầu, người từng nghĩ "mất nghề rồi" khi tai nạn cắt lìa một phần cơ thể. Nhưng Đinh Thị Vân vẫn đứng dậy, vẫn theo đuổi đam mê bằng tất cả những gì mình còn, kể cả khi chỉ còn 4 ngón tay lành lặn.

Từ làng quê nghèo đến sàn đấu chuyên nghiệp

Đinh Thị Vân sinh ra và lớn lên tại một làng quê nghèo, trong gia đình có 3 chị em. Cha mẹ em, những người làm thợ xây, làm đồng, từng nhiều lần ngăn cản khi Vân bày tỏ mong muốn theo bóng chuyền. "Bố mẹ không cho đi vì sợ con vất vả, xa nhà. Hai chị trước cũng không được đi rồi. Nhưng Vân cứ xin, cứ đam mê… cuối cùng cũng phải cho nó đi", bà Nguyễn Thị Ngãi, mẹ em, kể.

Sự nghiệp bóng chuyền của Vân bắt đầu từ một cái tên quen thuộc, đó là chủ công Đinh Thị Thúy. Là họ hàng, là người truyền lửa, là hình mẫu để Vân noi theo, Đinh Thị Thúy đã đưa cô bé 11 tuổi lên Bắc Ninh năm 2019. Khi đó, Vân chỉ là cô bé lặng lẽ nhặt bóng ngoài sân. Nhưng chính tinh thần ham học, dáng người cao ráo, và khả năng quan sát sắc sảo của Vân đã khiến HLV Phạm Thanh Hà nhìn thấy tiềm năng: "Em biết chọn vị trí, biết quan sát, biết động viên đồng đội. Đó là tố chất của một chuyền hai".

Tuy nhiên, để trở thành một chuyền hai thực thụ là cả hành trình đầy mồ hôi và nước mắt. "Lúc đầu em thấy chơi bóng cũng dễ, nhưng vào tập mới thấy nó khó vô cùng. Tập mãi không được, có lúc em đòi về luôn. Chính chị Thúy động viên em cố gắng, cứ ở lại, từ từ rồi cũng quen", Vân chia sẻ.

Bước ngoặt, tai nạn và ngón tay bị mất

Giữa năm 2023, trong một chuyến tập huấn tại Vũng Tàu chuẩn bị cho VCK giải bóng chuyền A1, Vân gặp tai nạn hy hữu. Trong lúc chỉnh chiếc quạt công nghiệp trong sân, em sơ ý đưa tay vào, bị cánh quạt chém mất ngón tay út.

"Vân không khóc, chỉ bịt tay và gọi "U ơi". Mình đứng ngay cạnh cũng hoảng hốt. Ngón tay bị quạt chém rơi luôn, máu chảy rất nhiều", HLV Thanh Hà kể lại.

Đinh Thị Vân và hành trình nghị lực của chuyền hai mất 1 ngón tay - Ảnh 1.

Đinh Thị Vân đã vượt qua nghịch cảnh để tiếp tục duy trì giấc mơ trở thành tuyển thủ bóng chuyền quốc gia. Ảnh: Hải Đường

Trên đường đi cấp cứu, điều khiến các thầy cô bất ngờ nhất không phải là Vân gào khóc hay sợ hãi, mà là câu hỏi em thốt lên: "Con có chơi được bóng chuyền nữa không?"

Với một chuyền hai, vị trí cần sự khéo léo, phối hợp, cảm nhận bóng tốt bằng cả bàn tay, việc mất đi một ngón có thể là dấu chấm hết cho sự nghiệp. Vân hiểu điều đó. Em từng nghĩ: "Em mất nghề rồi. Không thể hoàn hảo như người khác. Có thể bị loại bất cứ lúc nào".Gia đình lo lắng, bạn bè tiếc nuối. Nhưng Vân không bỏ cuộc.

Tập lại từ đầu với một bàn tay khuyết

Chỉ vài ngày sau tai nạn, khi tay còn đang băng bó, Vân đã trở lại sân. Không chuyền bóng cho đồng đội được, em tự tập bằng cách chuyền vào tường. Một tháng sau, em chính thức quay lại tập cùng đội.

"Em chỉ hơi đau khi bị bạt bóng vào tay thôi. Giờ em quen rồi," Vân nói nhẹ tênh, như thể điều đó chưa từng là bi kịch.

Sự trở lại của Vân không chỉ khiến đồng đội bất ngờ mà còn khiến người hâm mộ bóng chuyền cảm phục. Tại giải bóng chuyền trẻ năm 2024, cô được vinh danh là chuyền hai xuất sắc nhất trong màu áo Binh chủng Thông tin, đội bóng danh tiếng bậc nhất làng bóng chuyền nữ Việt Nam.

"Bạn ấy không than vãn. Vào sân là hết mình, luôn động viên đồng đội. Tập luyện thì chăm chỉ, chịu sửa sai, luôn cố gắng từng chút một", chủ công Ngọ Thu Hoài nhận xét.

HLV Thanh Hà cũng không giấu sự tự hào: "Rất may là Vân chơi vị trí chuyền hai. Chuyền bóng không cần cả 5 ngón. Thiếu một ngón út, nếu luyện lại tốt thì vẫn thi đấu được. Quan trọng là em ấy có nghị lực, có đam mê thật sự."

Mỗi ngày là một bước tiến tới ước mơ

Vân không cho phép mình nghỉ ngơi. Một ngày của em bắt đầu từ 5 giờ sáng bằng những bài tập thể lực, rồi sau đó là các buổi tập kỹ thuật chính cùng đội. Khi về quê, Vân vẫn chạy quanh làng, vẫn chơi bóng cùng các bà, các chị trong nhà văn hóa xã, em không để mình rơi khỏi guồng vận động.

Giấc mơ lớn nhất của Vân? Không gì khác ngoài một suất lên ĐTQG.

"Em thích chị Linh Chi lắm. Chị ấy chuyền nhanh, chính xác, đường bóng rất ảo. Em mong một ngày nào đó được như chị", Vân cười, ánh mắt lấp lánh.

HLV Thanh Hà cho rằng, giữa Vân và Linh Chi đều có điểm chung là thể hình tốt, tinh thần máu lửa và năng lượng tích cực. "Em Vân còn non, nhưng với đà này, chỉ cần thêm thời gian và rèn luyện, em có thể trở thành nhân tố quan trọng trong tương lai."

Từ một cô bé nông thôn nghèo xin theo bóng chuyền bằng tất cả sự gan lì, đến VĐV xuất sắc trở lại sau tai nạn không tưởng, hành trình của Đinh Thị Vân là lời khẳng định rõ ràng nhất cho giá trị của nghị lực, niềm tin và sự lựa chọn không bỏ cuộc.

Trên sàn đấu, Vân không chỉ chuyền bóng. Em truyền đi cảm hứng. Cho đồng đội. Cho người trẻ. Và cho cả những ai đang đứng trước biến cố mà tưởng chừng không thể vượt qua.

hải đường

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm