03/08/2025 13:56 GMT+7 | Văn hoá
Nhiều khu vực vừa trải qua những ngày bão lũ, nên tôi xin được lấy câu đầu tiên trong bài thơ Biển của Xuân Quỳnh làm tựa đề cho câu chuyện về vài kỷ niệm của mình với biển cả lúc êm đềm cũng như khi giận dữ…
1. Năm 1992, tôi có dịp đi cùng một nhóm nhà thơ Hải Phòng ra Cát Bà giao lưu thơ nhạc. Trong nhóm có Vũ Thị Huyền, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, khi ấy nổi như cồn với giải thưởng Tác phẩm Tuổi xanh của báo Tiền Phong, cũng như những bài thơ viết như dứt ruột. Hôm ấy, UBND huyện Cát Hải mời chúng tôi ra bãi Cát Cò. Đường sá chưa tốt như bây giờ, muốn ra Cát Cò hồi ấy phải chui qua một hầm ngầm chạy qua núi. Nhưng Vũ Thị Huyền không chịu, cô nàng đòi đi thuyền vòng qua biển. Con thuyền nan nhỏ như lá tre được thuê với giá 20 nghìn đồng chở 5 - 6 chúng tôi bập bềnh trên biển. Sóng mỗi lúc một lớn, thuyền tròng trành, Huyền thích chí cười ré. Tôi thì lo thuyền đắm. Tôi bơi khá. Nhưng những người cùng đi thì không chắc, Huyền đương nhiên không rồi. Nhất là cái máy ảnh Praktica tôi vừa dành dụm để mua với giá gần 3 chỉ vàng, nó cũng không biết bơi…
Con thuyền bên phải này năm 1992 đã chở chúng tôi ra Cát Cò sau khi trả 2 khách, 3/1992
May sao, chúng tôi cũng cập bãi Cát Cò, mặt ai cũng tái xám, trừ nữ thi sĩ họ Vũ vẫn cười rạng rỡ khi được một cán bộ huyện cõng lên bãi cát. Lúc đó, tôi chợt nhớ câu đồng dao "con ơi nhớ lấy câu này, sông sâu chớ lội đò đầy chớ qua".
Nhà thơ Vũ Thị Huyền đòi ra Cát Cò để thấy hòn Guốc này
2. Bốn năm sau, tôi có chuyến đi Trường Sa đầu tiên, cùng với những người giờ đây nổi danh như nhà báo, nhà văn Nguyễn Như Phong, nhà nhiếp ảnh Xuân Gụ, nhà báo Nguyễn Thanh Lâm... Chúng tôi đi trên con tàu chở nước tiếp tế mang tên Biển Đông 82 trong một hành hành trình tuyệt đẹp.
Những người trong bức ảnh này vừa trải qua cơn bão biển đáng nhớ trong đời với con tàu Biển Đông 82, tháng 4/1996, tôi đứng thứ 2, sau nhà thơ Dương Thuấn, tính từ bên trái
Nhưng buổi chiều trước ngày về, tàu đang neo trên biển yên sóng lặng, bỗng từ đâu gió nổi hiu hiu, rồi đáy biển ùng ục trồi lên bọt khí bốc mùi hắc, kèm theo là xác cá chết. Loa trên tàu lập tức thông báo: nhổ neo, bắt đầu hành trình. Song chúng tôi vẫn chậm hơn cơn bão biển kéo đến quá nhanh, chỉ ít phút, mây đen vần vũ, sóng gió cấp 8 cấp 9 đã quần thảo bốn bề. Con tàu 1.000 tấn khi đó từng được mệnh danh là "hoàng hậu" của Hải quân Việt Nam chỉ như chiếc lá giữa biển khơi. Sóng có lúc trùm qua mạn, tàu có lúc cắm đầu xuống nước, chân vịt quay không tải rú lên trong không gian. Đáy tàu lúc rơi xuống nước nghe như bị chiếc búa khổng lồ đập vào kịch kịch, khiến thân tàu kêu răng rắc. Mất gần 10 tiếng nín thở, chúng tôi mới vượt qua cơn bão mà sau 29 năm, hẳn những ai từng đi Trường Sa chuyến ấy chắc sẽ còn nhớ mãi.
Chiếc mảng ở điểm mạnh bức ảnh này đã chở tôi cùng hàng chục bạn trẻ tới đảo Trần trong một hải trình không kém phần hú vía vào tháng 8/2015
3. Tôi cũng có nhiều chuyến đi đến các đảo Bạch Long Vĩ, Thổ Chu… sau đó, và thầm nghĩ mình đã có nhiều kinh nghiệm với biển cả. Nhưng vào một ngày đẹp trời năm 2015, tôi lại có chuyến đi cũng rất đáng nhớ tới đảo Trần, trong một hoạt động tình nguyện. Từ Mũi Ngọc (Móng Cái, Quảng Ninh), chúng tôi đi mảng ra đảo. Chiếc mảng dài chỉ vài mét, ghép bằng những cây luồng, chèn mút xốp và gắn một chiếc máy nổ đơn sơ. Tôi lên trước, tiếp theo là hàng chục bạn trẻ lên theo khiến chiếc mảng tròng trành, nước xâm xấp ngay dưới chỗ ngồi. Tiến thoái lưỡng nan. Tôi bỗng dưng phải ngồi trên một chiếc "đò đầy". Các bạn trẻ hình như không biết sợ, vài người còn trèo lên nóc mảng mà hát hò như không có chuyện gì. Nóc mảng rất cao, hành trình tới đảo Trần không ngắn và nhiều sóng lớn làm nó chao đảo. May sao, chúng tôi cũng tới đảo mà không gặp nguy hiểm, và chuyến về thì có xuồng của ban tổ chức chở vào…
Nhiều người không ngần ngại ngồi trên “trần” của chiếc mảng mong manh
Bây giờ, ngồi viết lại những dòng này, tôi cũng thấy đời mình cũng có phần… oanh liệt, từng giáp mặt những hiểm nguy mà nếu nó xảy ra thì không có gì để nói trước. Ở mặt nào đó, cũng thấy nhờ trải qua những khoảnh khắc thót tim mà không dám nói ra ấy, tôi cũng thấy mình ít nhiều từng trải và hình như đã lớn thêm lên…
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất